Tên
cầm đầu thị thần và bọn hoạn quan trong phủ chúa rất ghét Quỳnh. Chúng
bèn bàn nhau tìm cách hại Quỳnh. Chọi với Trạng thế nào nổi về mặt đối
đáp nghĩa lý, văn chương, bọn chúng bày ra chọi gà. Chúng nuôi nhiều gà
nòi nổi tiếng, có con ăn giải mấy năm liền, nức tiếng cả kinh kỳ, phố
Hiến. Lúc đầu chúng đến gạ, Quỳnh từ chối. Sau thấy chúng nài nỉ năm
lần, bảy lượt, Quỳnh chậc lưỡi: “Ừ thì chọi”. Bên kia mừng rơn, vội về
phục thuốc, phục sâm cho gà đẫy lực trước khi ra sân đấu. Chúng còn dẻo
miệng tán tỉnh mời được cả chúa nhận lời đến ngự tọa cuộc vui.
- Sới chọi mở giữa ban ngày vào một buổi sáng tại sân nhà Trạng.
Không kể nhà chúa và lũ lâu la hầu cận, hôm ấy nhiều quan văn, quan võ
trong triều, cùng dân chúng kinh thành nghe tiếng, chen chúc chật như
nêm.
- Một hồi ba tiếng trống vừa dứt, cả hai đều tung gà ra sới. Gà của
bọn quan thị, thoạt trông đủ biết là gà chiến lão luyện. Da nó trần trụi
đỏ au, đôi mắt là hai hòn than lửa, mỏ thì quặp xuống, trông còn dễ sợ
hơn mỏ đại bàng. Nó chưa rướn cổ, giang cánh, chỉ mới ướm cựa đặt những
ngón chân xuống nền bằng mà bụi cát đã vẩn lên từng đám… Trong khi đó,
trông đến gà của Trạng, ai cũng phải cười. Không những nó thiếu khí thế
oai phong, ngay đến cốt cách bình thường của một con gà chọi cũng không
có được. Nhìn kỹ, nó như loại gà sống thiến, nhưng ở đây, chưa có ai có
thể bất ngờ tới điều đó. Biết đâu đấy “tâm ngẩm đá ngầm chết voi” thì
sao?
- Hai “đấu thủ” gặp nhau ở vòng giao chiến thứ nhất. Người ta thấy
gà của Trạng không thu thế gì, đập cánh phành phạch nhảy chồm ngay lên
mổ vào đầu đối phương. Số đông khán giả vốn có cảm tình với Trạng ghét
lũ nịnh thần quan hoạn, đã vỗ tay reo hò. Vừa ngay đấy, con gà thiện
chiến kia ra miếng. Chỉ một loáng, nó xỉa cựa chân trái vỡ ức con gà của
Trạng… Kẻ “chiến bại” rũ lông cánh nằm giẫy đành đạch… Trên chòi cao,
chúa cả mừng cười khoái trá. Người đứng xem chán ngán bỏ về, còn bọn
quan thị thì hò reo đắc thắng. Một tên đến trước mặt Trạng, nói khiêu
khích:
- Thế mà có kẻ dám bảo gà của Trạng mấy lần chọi thắng gà của xứ Tàu. Té ra chỉ toàn đồn hão!
- Quỳnh làm bộ buồn phiền đáp lại: Vâng, các ông nói phải. Trước kia
gà của tôi cũng cứng cựa, nhưng từ khi nó bị thiến nó mới đâm ra đổ đốn
thế này.
- Bây giờ nhà chúa và lũ tay chân mới biết Trạng chơi xỏ, đem gà
thiến ra chọi với gà chính cống. Thầy tớ chúa tôi bẽ mặt, nháy nhau rút
quân cho nhanh. Trạng vẫn không tha, cứ lễ mễ ôm con gà chết, chạy theo
đám quan gia, cờ, quạt… mà khóc:
- Khốn nạn thân mày , gà ơi! Mày đã bị thiến thì còn đua đòi làm gì?
Tao đã bảo, mày không nghe, mày cứ ngứa nghề mà tranh chọi…Hu…hu… mày
chết nhục nhã, hèn hạ cũng là đáng đời mày, chỉ thương tao tốn cơm, phí
thóc, mất công toi nuôi mày, gà ơi là … con gà… bị thiến… kia ơi!
- Tiếng Trạng khóc gà “đuổi” tận vào cung cấm. Bọn quan lại đóng
chặt mấy lần cửa, vẫn còn nghe văng vẳng câu chửi mỉa đau như hoạn.